CHÚNG TA, MỖI NGƯỜI CÓ NHỮNG CUNG ĐƯỜNG HẠNH PHÚC KHÁC NHAU.
Hà Giang, những ngày đầu đông chớm lạnh, trên con xe quen thuộc, tôi vẫy tay chào mấy em bé H’Mông đang nhoẻn miệng cười hai bên đường rồi vít ga để xe kịp đến Đồng Văn trước khi mặt trời khuất núi.
Lúc nào cũng vậy, khi chạy qua dốc Bắc Sum, nhìn những tảng mây bay ngập lưng núi, nắng vàng rải trước mặt, tự nhiên tôi thấy lòng mình vừa vui, vừa hồi hộp, vừa rộn ràng, cảm giác khó tả lắm, giống như mình thuộc về nơi này vậy. Đi nhiều rồi mới thấy là trong bất kỳ hành trình nào, chỉ có núi sông, bụi cây, con đường, ngọn cỏ, những cung đường bụi mịt mù, những khuôn mặt hiền lạ lẫm là thứ mà tôi cảm nhận và cảm thấy gắn kết mạnh mẽ nhất. Cứ như vậy, chẳng nhớ đây là lần thứ mấy tôi trở lại Hà Giang, đi tìm những cung đường hạnh phúc cho riêng mình nữa.
NHỮNG EM BÉ H’MÔNG VÀ CHUYẾN XE LẠC.
Những công dân đầu tiên của bản đón tôi là những em bé H’Mông trong chiếc áo truyền thống được đan từ vải lanh màu đen sậm. Trên đường đi học về, lũ trẻ đáp lại cái gật đầu của tôi bằng nụ cười tinh khôi và những cái vẫy tay không ngớt. “Nho giòng, nho giòng”, lũ trẻ cười tít mắt nói với theo. Hỏi ra mới biết là chúng đang chào mình, bởi trong tiếng H’Mông, nho giòng có nghĩa là xin chào. Tôi vẫy tay chào lại các em cho đến khi bóng của chúng bé như những cục bông tròn khuất dần sau con dốc.
Trên đường đi vào nhà Pao để ngắm hoa tam giác mạch, một loại hoa màu hồng phấn rất đẹp được người dân trồng lấy hạt, phủ kín những ngọn đồi khắp cao nguyên đá Đồng Văn, tôi chẳng may bị lạc. Dừng xe để hỏi đường, tôi tình cờ gặp ba ông cháu bên cạnh một nương ngô trĩu trái ở xã Sà Phìn.
Sau khi chỉ dẫn tận tình, tôi còn may mắn được ba ông cháu mời vào nhà uống một tách trà nóng. Nơi tôi đến là một ngôi nhà nhỏ rất đẹp, nhà trình tường được làm từ đất, mang đậm kiến trúc và văn hoá đặc trưng của người H’Mông. Trước nhà, đám bồ câu đập cánh gáy rộn cả góc sân. Uống trà xong, tôi còn được cả nhà dẫn ra sân hái dâu tằm ăn, những quả dâu tằm đỏ mọng nằm cạnh một bể nước cùng giàn nho xanh được cắt tỉa kỹ lưỡng. Dường như nhận ra sự có mặt của vị khách lạ, đám trẻ con hiếu kỳ trong xóm kéo đến nói nói, cười cười cùng ông chú miền Nam một hồi lâu mới chịu ra về. Thích quá, lạy trời! Tôi biết ơn những khoảnh khắc như vầy vô cùng.
MÃ PÌ LÈNG, NHỮNG CUNG ĐƯỜNG HẠNH PHÚC
Sáng hôm sau thức dậy trời bắt đầu chuyển lạnh, mặc kệ việc tôi lặn lội 1500km từ miền Nam xa xôi đến đây, ông trời chẳng buồn rủ lòng thương cho bình minh rọi qua khe núi, dù tôi dậy rất sớm chuẩn bị máy móc để đi “săn mặt trời” như mọi khi.
Đánh xe máy từ thị trấn ra đèo Mã Pì Lèng, một trong tứ đại đỉnh đèo hùng vĩ nhất Việt Nam. Giữ chặt tay lái, tôi vươn mình hít một hơi căng lồng ngực, hơi thở của sự tự do, tinh khôi và đầy cảm hứng. Xe chạy chưa được bao lâu, có lẽ vì thấy tôi lạ mặt, mây ở đâu từ hai bên núi kéo nhau tràn xuống đường dò hỏi một hồi lâu mới chịu tan, để lại tôi cùng sự ngỡ ngàng trước sự hùng vĩ của những đỉnh cheo leo trước mặt. Xa xa, mây trắng cuộn thành vòng đổ xuống dòng sông Nho Quế có màu xanh ngọc bích dưới chân núi rất mãn nhãn. Đẹp quá! Tôi thốt lên đầy cảm thán trước khi cho xe tiếp tục lăn bánh trên đoạn đèo khúc khuỷu, la cà đi khám phá Mã Pì Lèng.
Mã Pì Lèng là cung đường đèo hiểm trở vượt đỉnh Mã Pì Lèng, đỉnh núi hùng vĩ nằm trên con đường được đặt tên là “con đường Hạnh Phúc” nối liền Đồng Văn và thị trấn Mèo Vạc. Trước kia dân ở các bản quanh đây chưa có khái niệm về con đường, bao đời họ chỉ biết đóng cọc treo dây trên vách đá để trèo qua những vách đèo sâu hun hút. Để có được con đường này, rất nhiều mồ hôi và xương máu của bao người đã đổ xuống. Tôi trộm nghĩ, phải chăng, đây là lý do mà người ta dùng hai từ “hạnh phúc” để đặt tên cho con đường này như một phép ẩn dụ. Hay giả thiết gọi là “hạnh phúc” để đúng với mong muốn của các chú, các bác trước đây, bằng bàn tay và sức người, lòng quả cảm, họ đã tạo nên con đường này với mong muốn cho con cháu sau này có thể đi lại thuận tiện hơn.
Đối với tôi, ngoài sự hùng vĩ, Mã Pì Lèng còn mang lại cho tôi cảm giác của sự thiêng liêng, sự kết nối và che chở của mẹ thiên nhiên. Không một chút nghi hoặc, tôi yêu Mã Pì Lèng, Đồng Văn vô cùng!
MỘT MÌNH ĐI BỤI
Những lúc nhớ núi, nhớ bản tôi lại xách ba lô “trốn” lên Đông, Tây Bắc ít hôm. Thi thoảng, tôi chọn một mình đi bụi. Bởi lẽ, những lúc chỉ có mình đối diện với thiên nhiên, với núi sông cây cỏ là lúc bình lặng nhất để tôi có thể nhìn thấy sâu thẳm nội tâm của chính mình. Lắng nghe những rung động, hoài bão, thổn thức và âu lo của bản thân một cách trần trụi, chân thật và không hề lảng tránh.
Tôi thường đánh xe vào các bản xa, đôi lúc vô định chẳng biết mình đi đâu, may rủi thế nào, tôi cũng gặp được nhiều điều thú vị. Gặp những góc nhỏ bình yên sau thị trấn mà tôi ích kỷ giấu nhẹm cho riêng mình, gặp các em nhỏ tinh nghịch nhưng hết đỗi đáng yêu ở Ma Xí, Ma Lé, gặp cụ già với khuôn mặt phúc hậu, gùi ngô trên đường về, gặp em gái H'Mông đang giặt vải lanh ở một bể nước bạc màu dưới những tán cây. Tôi dừng xe lại trò chuyện cùng họ, cảm nhận sự đẹp đẽ của thế giới ở những góc nhìn rất khác, những thế giới quan ít toan tính, giản đơn và quá đỗi bình yên.
KHÓM LAN DẠI TRÊN ĐỈNH NÚI
Đánh xe băng qua một đoạn đường nhỏ nằm chông chênh bên vực sâu hun hút, sau khi nghỉ chân ở một quán nhỏ ven đường, tôi quyết định trèo lên ngọn núi nằm cạnh mỏm đá tử thần lúc sương tan. Là một người mắc hội chứng acrophobia (hội chứng sợ độ cao), thế nhưng từ lúc bắt đầu công việc travel vlogger này, tôi bắt đầu thích cảm giác vượt qua nỗi sợ để chinh phục những ngọn núi.
Vượt qua những mỏm đá tai mèo chông chênh, cuối cùng lên cũng tới đỉnh núi. Tôi phóng tầm mắt ra xa ngắm mây trắng bay. Dưới chân núi tôi thấy một chiếc thuyền nhỏ đang rẽ sóng lướt qua hẻm vực Tu Sản, hai bên là vách đá dựng đứng.
Ở mỏm đá ngay dưới chân mình, có một khóm lan dại màu xanh mọc lên rất đẹp. Tôi ngồi xuống, ngắm nghía khóm lan một hồi lâu, có lẽ đây là khóm lan đẹp nhất trong cuộc đời mà tôi từng thấy. Ngay lúc này, tôi thấy tim mình rung động, sự rung động của hạnh phúc. Lạ lùng thay, hạnh phúc của một chuyến đi, đôi khi chỉ đơn giản là trèo lên đỉnh một ngọn núi, hít căng lồng ngực hơi thở tự do và cảm nhận vẻ đẹp của một khóm lan dại.
Thỉnh thoảng trên những cung đường, tôi gặp những người trẻ từ xa tới, họ cũng yêu những cung đường và mang trong mình khát khao khám phá như tôi. Tôi vẫn nhớ chiều hôm đó lúc trời chạng vạng tối, bên lưng chừng đèo, chúng tôi kẻ bắc người nam dừng xe chào nhau, kể nhau nghe những câu chuyện của tuổi trẻ, sau đó dành cho nhau những cái ôm chân thành trước khi chào nhau để tiếp tục đi tìm cung đường hạnh phúc của riêng mình.
Tôi đã đi tìm cung đường hạnh phúc của mình như vậy đó. Còn bạn, bạn đã tìm thấy cung đường của riêng mình chưa?
--
December 2020.
/ Chan La Cà.
---------------
Featured on Heritage - Inflight Magazine of Vietnam Airlines
Bài Viết: Travel Vlogger Chan La Cà
Photo: Jayden Tran x Chan La Cà
Instagram / YouTube: Chan La Cà
Contact: [email protected]